Hai tên bám đuôi thấy xe Tiêu Chiến gặp tai nạn ngay lập tức hốt hoảng xuống xe chạy lại kiểm tra, nhưng xe cùng người đã chìm xuống sông không thấy đâu. Bọn chúng ngay lập tức báo lại cho người chủ - đại thiếu gia họ Tiêu, báo đài cũng nhanh nhạy đưa tin rầm rộ cả lên. Hai người anh cả và em út nhà họ Tiêu nhanh chóng hốt hoảng chạy về Tiêu gia gặp bố mẹ Tiêu. Đại thiếu gia – Tiêu Sơn vừa thở hồng hộc vừa gấp gáp nói:
“Bố, thằng hai--”
“Bố, anh hai...” Tam thiếu gia - Tiêu Vi cũng không thở gấp không kém.
“Được rồi, bố biết rồi!” Tiêu Vương lên tiếng ngắt lời hai cậu con trai.
“Haizzz, không biết bây giờ nó thế nào rồi!” Ông phiền não thở dài, lo lắng nói.
...
Lúc chập tối, phóng viên còn chưa tụ tập, cậu shipper họ Vương chuẩn bị tan ca, lái xe về công ty nhỏ. Cậu đi vào trong cất đồ, đồng nghiệp thấy cậu liền chào hỏi tươi tắn:
“Nhất Bác, chưa tan ca à?”
“Tôi chuẩn bị!” Cậu cười lịch sự đáp lại.
Cậu là Vương Nhất Bác, năm nay 22 tuổi, sống một mình ở một khu chung cư nhỏ ở gần đây, làm nghề shipper để nuôi sống bản thân mình qua ngày. Cậu cũng vẫn còn độc thân.
Vương Nhất Bác cất đồ xong cũng là lúc trời bắt đầu mưa to, cậu chép miệng lấy áo mưa ra mặc vào. Quay trở lại con đường ban sáng, Nhất Bác vì trời mưa quá to khó nhìn đường nên đi rất chậm, mắt nhíu lại để cố nhìn cho rõ. Lúc này, Tiêu Chiến bò được từ dưới sông lên, trên người đầy thương tích. Quần dài bị rách một mảng ở một bên ống quần, chân bị thương chảy máu, dáng đi khập khễnh trong mưa. Anh vừa đi được hai ba bước, từ đằng xa, xe của Vương Nhất Bác cũng vừa đi đến gần. Cả hai đều giật mình hoảng hốt hét lên một tiếng dài, xe của Nhất Bác mất kiểm soát nghiêng ngang đi, trôi dạt về phía Tiêu Chiến, lại một tai nạn nhỏ nữa xảy ra. Tiêu Chiến bị hất nhẹ ra 2 mét, đầu đập xuống cánh tay, chấn động gây ngất xỉu trong cơn mưa rào. Vương Nhất Bác giật mình bỏ xe chạy lại, lay lay người đàn ông mặc sơ mi trắng này tỉnh lại:
“Anh gì ơi, anh gì ơi, anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi, anh gì ơi!”
Nhất Bác thấy lay mãi anh không dậy, bèn rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Bản thân lấy xe của mình chạy theo xe bệnh viện.
...
Đến bệnh viện, Vương Nhất Bác chạy theo các y tá đang đẩy giường của anh vào trong hành lang viện rồi dừng lại để chạy đi chuẩn bị phòng bệnh. Đã được thông báo là kiểm tra qua không có gì quá nguy hiểm, Vương Nhất Bác thở phào một hơi nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Lúc này, Tiêu Chiến mơ màng mở mắt ra, Vương Nhất Bác lập tức khẩn trương, cúi đầu hỏi:
“Anh làm sao rồi? Hả?”
Tiêu Chiến vốn đang định nói gì lại liếc mắt thấy đằng sau Vương Nhất Bác cách đó không xa là hai tên bám theo ban sáng chạy vào. Anh lập tức hơi nhổm người dậy, kéo cậu lại gần, lợi dụng góc nhìn dùng lưng cậu che mặt mình đi. Vương Nhất Bác hơi giật mình, nghi hoặc quay đầu lại nhìn, rồi lại nhìn anh vẻ khó hiểu, vẫn tiếp tục hỏi:
“Anh làm sao rồi? Hả? Nói đi!” Tên này không phải bị đυ.ng đến ngốc rồi chứ? ...
“Bố, thằng hai--”
“Bố, anh hai...” Tam thiếu gia - Tiêu Vi cũng không thở gấp không kém.
“Được rồi, bố biết rồi!” Tiêu Vương lên tiếng ngắt lời hai cậu con trai.
“Haizzz, không biết bây giờ nó thế nào rồi!” Ông phiền não thở dài, lo lắng nói.
...
Lúc chập tối, phóng viên còn chưa tụ tập, cậu shipper họ Vương chuẩn bị tan ca, lái xe về công ty nhỏ. Cậu đi vào trong cất đồ, đồng nghiệp thấy cậu liền chào hỏi tươi tắn:
“Nhất Bác, chưa tan ca à?”
“Tôi chuẩn bị!” Cậu cười lịch sự đáp lại.
Cậu là Vương Nhất Bác, năm nay 22 tuổi, sống một mình ở một khu chung cư nhỏ ở gần đây, làm nghề shipper để nuôi sống bản thân mình qua ngày. Cậu cũng vẫn còn độc thân.
Vương Nhất Bác cất đồ xong cũng là lúc trời bắt đầu mưa to, cậu chép miệng lấy áo mưa ra mặc vào. Quay trở lại con đường ban sáng, Nhất Bác vì trời mưa quá to khó nhìn đường nên đi rất chậm, mắt nhíu lại để cố nhìn cho rõ. Lúc này, Tiêu Chiến bò được từ dưới sông lên, trên người đầy thương tích. Quần dài bị rách một mảng ở một bên ống quần, chân bị thương chảy máu, dáng đi khập khễnh trong mưa. Anh vừa đi được hai ba bước, từ đằng xa, xe của Vương Nhất Bác cũng vừa đi đến gần. Cả hai đều giật mình hoảng hốt hét lên một tiếng dài, xe của Nhất Bác mất kiểm soát nghiêng ngang đi, trôi dạt về phía Tiêu Chiến, lại một tai nạn nhỏ nữa xảy ra. Tiêu Chiến bị hất nhẹ ra 2 mét, đầu đập xuống cánh tay, chấn động gây ngất xỉu trong cơn mưa rào. Vương Nhất Bác giật mình bỏ xe chạy lại, lay lay người đàn ông mặc sơ mi trắng này tỉnh lại:
“Anh gì ơi, anh gì ơi, anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi, anh gì ơi!”
Nhất Bác thấy lay mãi anh không dậy, bèn rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Bản thân lấy xe của mình chạy theo xe bệnh viện.
...
Đến bệnh viện, Vương Nhất Bác chạy theo các y tá đang đẩy giường của anh vào trong hành lang viện rồi dừng lại để chạy đi chuẩn bị phòng bệnh. Đã được thông báo là kiểm tra qua không có gì quá nguy hiểm, Vương Nhất Bác thở phào một hơi nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Lúc này, Tiêu Chiến mơ màng mở mắt ra, Vương Nhất Bác lập tức khẩn trương, cúi đầu hỏi:
“Anh làm sao rồi? Hả?”
Tiêu Chiến vốn đang định nói gì lại liếc mắt thấy đằng sau Vương Nhất Bác cách đó không xa là hai tên bám theo ban sáng chạy vào. Anh lập tức hơi nhổm người dậy, kéo cậu lại gần, lợi dụng góc nhìn dùng lưng cậu che mặt mình đi. Vương Nhất Bác hơi giật mình, nghi hoặc quay đầu lại nhìn, rồi lại nhìn anh vẻ khó hiểu, vẫn tiếp tục hỏi:
“Anh làm sao rồi? Hả? Nói đi!” Tên này không phải bị đυ.ng đến ngốc rồi chứ? ...
Danh sách chương